Thang điểm RASS là một công cụ hữu ích trong đánh giá kích thích thần kinh của bệnh nhân
Thang điểm RASS là một công cụ hữu ích trong đánh giá kích thích thần kinh của bệnh nhân
Thang điểm RASS (Richmond Agitation-Sedation Scale) được sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực, bao gồm:
Mặc dù thang điểm RASS (Richmond Agitation-Sedation Scale) là một công cụ hữu ích để đánh giá kích thích thần kinh của bệnh nhân, nhưng nó cũng có một số hạn chế:
Tuy nhiên, mặc dù có những hạn chế, thang điểm RASS vẫn là một công cụ hữu ích trong việc đánh giá kích thích thần kinh của bệnh nhân và giúp cải thiện chăm sóc sức khỏe của bệnh nhân.
Tóm lại, thang điểm RASS là một công cụ quan trọng trong việc đánh giá kích thích thần kinh và giúp cải thiện chăm sóc sức khỏe của bệnh nhân.
Thang điểm RASS (Richmond Agitation-Sedation Scale) được phát triển bởi các chuyên gia y tế tại Đại học Virginia Commonwealth, Mỹ vào những năm 1990. Thang điểm này được đặt tên theo thành phố Richmond ở tiểu bang Virginia, nơi các chuyên gia đã phát triển nó.
Ban đầu, thang điểm RASS được phát triển để đánh giá mức độ tự trợ và độ tự chủ động của bệnh nhân đối với việc giảm đau trong các đơn vị chăm sóc tích cực. Sau đó, nó được sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực, bao gồm điều trị đau, phẫu thuật và chăm sóc đặc biệt.
Thang điểm RASS gồm 10 mức độ từ -5 đến +4, với mỗi mức độ tương ứng với một mô tả khác nhau về trạng thái tinh thần và hành vi của bệnh nhân. Thang điểm RASS đã được đánh giá và chứng minh là có độ tin cậy và tính ổn định cao trong việc đánh giá trạng thái tâm lý của bệnh nhân.
Từ khi được phát triển đến nay, thang điểm RASS đã trở thành một công cụ quan trọng trong việc đánh giá kích thích thần kinh của bệnh nhân và giúp cải thiện chăm sóc sức khỏe của bệnh nhân trong nhiều lĩnh vực khác nhau của y tế và chăm sóc sức khỏe.
Các bước đánh giá thang điểm RASS
Bước 1: Quan sát bệnh nhân. Là bệnh nhân tỉnh táo và bình tĩnh (điểm 0)?
Bước 2: Bệnh nhân có hành vi phù hợp với bồn chồn hoặc kích động không?
Bước 3: Nếu bệnh nhân không tỉnh, nói lớn tiếng và bệnh nhân mở mắt và nhìn vào người nói. Lặp lại một lần nếu cần thiết. Có thể nhắc bệnh nhân tiếp tục nhìn vào người nói.
Bước 4: Nếu bệnh nhân không đáp ứng với giọng nói, kích thích thể chất bệnh nhân bằng cách lắc vai và sau đó cọ xát xương ức nếu không có phản ứng.
Rõ ràng hiếu chiến, thích bạo lực; có nguy hiểm rình rập đối với nhân viên y tế
Tình trạng náo động quá mức, cực kỳ bị kích động
Có tính tấn công, tự mình rút bỏ các loại ống, catheter
Tình trạng náo động, bị kích động
Thường xuyên có những cử động cơ thể không chủ ý, kháng cự với máy thở, nhịp thở của Người bệnh và nhịp của máy thở không đồng điệu (fighting)
Tình trạng bất an, mất bình tĩnh
Không ngừng lo lắng, hoang mang, tuy nhiên cử động không mang tính tấn công, cũng không mang tính hoạt bát.
Không tỉnh táo hoàn toàn nhưng mở mắt và phản hồi giao tiếp bằng mắt từ 10 giây trở lên khi gọi
Mở mắt, phản hồi giao tiếp bằng mắt chưa đến 10 giây khi gọi.
Tình trạng trấn tĩnh ở mức độ trung bình
Phản hồi bằng cử động cơ thể hoặc mở mắt khi gọi, nhưng không giao tiếp bằng mắt.
Không phản ứng khi gọi, tuy nhiên có cử động hoặc mở mắt khi kích thích cơ thể.
Không phản ứng dù gọi hay dù kích thích cơ thể.
Chưa đạt mức độ an thần, cần thêm thuốc an thần
An thần quá mức, cân nhắc giảm bớt thuốc an thần